Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Thay lời muốn nói !

Cuộc sống luôn dạy ta phải trân trọng những gì đang nắm giữ...vậy mà biết bao lần ta phải buộc miệng thốt lên từ " Giá như..."
 

Vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn là nụ cười đó thôi nhưng chúng ta lạc nhau mất rồi...




Ta đã sai từ đâu... mà giờ đây phải lặng lẽ đi qua nhau thế này ?






Sợ nhất là phải cảm nhận những điều thân thuộc bỗng chốc biến thành xa lạ...





Dường như ...
Hạnh phúc ở đời thì có cánh, nên thổi nhẹ 1 cái là nó bay đi mất
Còn nỗi buồn, tiếc thay nó lại không có chân nên cứ ở lì một chỗ ...






Thế rồi ta xa nhau, một điều tưởng chừng sẽ đơn giản thôi vì ta còn hẹn ngày gặp lại…Nhưng ,cả hai đã sai !! Cái ngã tư rẽ đôi ngày xưa ấy, lại không có một điểm nào đó cho ta gặp lại. Rẽ đường, rẽ phố.. rẽ cả tình mình, người ơi..!!





Với một người thì khi nào là đau nhất...?

Có phải là khi vụt mất tình yêu, hay là khi hạnh phúc có thật nhiều rồi chợt nhận ra tòan là đều giả dối.




Niềm tin vỡ rồi...
Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay...






Dường như...
Phải có cái gì đó mất đi ta mới nhận ra những ngày bình thường là hạnh phúc.
Hạnh phúc đâu chỉ có nụ cười...hạnh phúc đôi khi còn là giọt nước mắt trên đôi bờ vai tin cậy.


Chỉ đơn giản là chợt thấy một nnụ cười vậy mà lòng cũng ấm áp đến lạ...
 
Tình yêu thầm lặng luôn có ý nghĩa và nét đẹp riêng của nó...
Người luôn nắm tay bạn mỗi ngày chưa chắc sẽ yêu bạn nhiều hơn những người chỉ cần thấy bạn mỉm cười đã hạnh phúc.



Cám ơn ai đó vì đã giấu ta vào nỗi nhớ của người...



Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét