Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Cách nấu món tình yêu



100gr tình bạn,
500gr Tình yêu,
200 gr Hy sinh,
100gr Thành thật,
1000ml Thương yêu,
1000ml Tôn trọng.
100gr Hy vọng,
200gr Chăm sóc,
500ml Lòng tin,
300ml Nụ cười,
1 Cell phone(if need),
1 Email account

Phương thức chế biến::
- Trộn Tình bạn với Thành thật,cho thêm vài cuộc điện thoại và vài tin nhắn.
- Nhồi mạnh, rồi để đủ lâu để Thành thật thấm sâu vào Tình bạn.
- Sau đó đặt tình yêu lên trên đổ hết hy vọng và lòng tin vào trộn thật đều
vì món này như món gỏi, vì vậy các bạn có thể nếm trước khi dùng, nếu:
- Không đủ ngọt thì thêm vào một chén Thương yêu.
- Hơi mặn thì cho thêm Hy sinh.
- Có vị đắng thì phải thêm thật nhiều Tha thứ.

Vì những gia vị này toàn là loại nhạy cảm, nên phải chú ý theo dõi, nếu thấy có vẻ không ổn phải cho ngay thật nhiều Nụ cười thì món ăn sẽ ngon.
Thời gian nấu nhanh hay chậm không quan trọng bằng cách nấu, nhưng chắc chắn món này sẽ ngon nếu như người nấu theo dõi và chăm sóc kỹ càng.
Nhớ một điều khi nấu phải để Tôn trọng xung quanh nhé.

Khi nấu xong nhớ phải tắt lửa – nếu không tình yêu sẽ bốc khói.
Và mỗi ngày nhớ dùng Điện thoại, Email, SMS để hâm nóng; mấy cái vị này là dễ nguội lắm đấy. Và nhớ đừng có để trong Tủ lạnh mà phải để trong Yêu thương và Chăm sóc.
Các bạn vừa có một món ăn tuyệt vời đấy, ăn hoài không hết, mùa đông ăn thì ấm, mùa hè dùng thì mát, đảm bảo bổ dưỡng không món gì bằng.
Chúc các bạn thành công ^^

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

Hoa ngọc lan


Trong lớp ngày thứ năm của tôi, có một học sinh mỗi lần lên lớp thường mang rất nhiều hoa ngọc lan chia cho bạn học, vì vậy cứ đến ngày thứ năm là hương thơm ngào ngạt khắp phòng. Có lần tôi thắc mắc hỏi học sinh này: “Ở đâu em có nhiều hoa ngọc lan như vậy?”
“Em hái từ trên cây trong vườn nhà”
“Mỗi lần hái chẳng phải phiền phức lắm sao?”,
Tôi hỏi.
“Có phiền phức thì cũng xứng đáng”
.-Học sinh này cười nói:
“Việc này do bà nội bảo em làm.

Mỗi năm cứ đến mùa này, trên cây nhà em nở đầy hoa ngọc lan, bạn bè đến thăm viếng, vừa bước vào cổng thường ca ngợi hết lời, nói hương thơm ngào ngạt sực nức vô cùng, nhưng em ỏ gần đó suốt ngày, lâu ngày lại cảm thấy bình thường. Ngày nọ bà nội đột nhiên nói: “Sau này có ai đi ra ngoài, thấy trên cây có hoa ngọc lan nở thì hãy hái một ít tặng bạn bè”. Khi mọi người phản đối: “Tại sao không giữ lại cho mình?” thì bà nội nói: “Hoa sẽ phải rụng, chúng ta có quá nhiều hoa, cảm thấy bình thường như không có hương thơm nữa, thế thì tại sao không đem cho những người không có hoa, để hương thơm trong vườn nhà mình lan toả đến mọi người?”. Thế là từ đó cả nhà đều làm như vậy, khiến em kết giao được nhiều bạn bè hơn, còn hoa trên cây tựa hồ càng nở xum xuê hơn cả lúc trước!”
Lời nói của người học sinh thật sự khiến tôi cảm khái vô cùng; có những thứ chúng ta có quá nhiều lại không còn cảm thấy cái đẹp của nó nữa, sao không mang nó chia cho những người cần có nó?

Để hương thơm trong vườn nhà nho nhỏ
của chúng ta lan toả đến bên cạnh mỗi người;
Để niềm vui chật hẹp của chúng ta lan rộng
tới mọi ngóc ngách của xã hội;
Để lửa lò trong nhà chúng ta
sưởi ấm mọi trái tim lạnh giá;
Để ngọn đèn trước thềm nhà chúng ta
chiếu sáng đường đi của người về khuya;
Để từ nụ cười của người khác,
Ta nhìn thấy nụ cười của chính mình!

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

NHỮNG BÀI HỌC THẤU TẬN TIM ÓC...


Bài học 1
Hai con bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở to ra. Bồ câu trống ngẩn tò te.
Bài học xương máu: “thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.

Bài học 2
Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Đức vua băng hà.
Bài học xương máu: trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.

Bài học 3
Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoạm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó, sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.
Bài học xương máu: đừng chiếm thị trường nếu bạn biết là không giữ được nó. 


Bài học 4
Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.
Bài học xương máu: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp! 
Bài học 5
Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.
Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước. 

Bài học 6

Một con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. Con thỏ nhìn thấy thế hỏi: Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không? Ðại bàng trả lời: Được chứ, sao không. Thế là con thỏ ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Bỗng dưng một con cáo xuất hiện, vồ lấy con thỏ mà ăn thịt.
Bài học xương máu: để được ngồi không mà chẳng cần làm gì, anh phải ngồi ở vị trí rất cao.

Bài học thứ 7
Một con gà tây trò chuyện với một con bò:
“Giá mà tôi có thể bay lên ngọn cây kia thì thích quá, nhưng tôi không đủ sức”, gà tây thở dài.
“Được rồi, tại sao bạn không nếm tý phân của tôi nhỉ? Nó có nhiều chất bổ lắm đấy”, bò trả lời . Gà tây mổ ăn phân bò và nó thấy quả là nó đã đủ sức bay lên cái cành thấp nhất. Ngày hôm sau, ăn thêm phân bò, nó bay lên được cành thứ hai. Cuối cùng, sau đêm thứ tư, gà tây khoái chí lên tới được ngọn cây. Nó lập tức bị một nông dân phát hiện, anh này bắn nó rơi xuống đất.
Bài học xương máu: sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.
 
Bài học thứ 8
Một con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị lanh cứng và rơi xuống một cánh đồng lớn. Trong lúc nó nằm đấy, một con bò đi qua ỉa vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng nó đang ấm dần. Ðống phân đã ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang, nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con chim nằm trong đống phân, nó liền kéo con chim ra ăn thịt.
Bài học xương máu:
1. không phải thằng nào ỉa vào người mình cũng là kẻ thù của mình
2. không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống cứt cũng là bạn mình
3. và khi đang ngập ngụa trong đống cứt thì tốt nhất là ngậm cái mồm lại.

 
(Sưu tầm)

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Tình thương trong đôi mắt

Câu chuyện xảy ra cách đây nhiều năm vào một buổi tối trời giá lạnh tại miền Bắc Virginia. Bộ râu của ông lão đã đông cứng lại bởi sương giá trong khi chờ đợi để được đi nhờ qua con sông chảy xiết trước mặt. Sự chờ đợi dường như là vô tận. Cả người ông lão đã tê cứng và lạnh cóng vì những cơn gió bắc giá buốt.

Chợt ông lão nghe tiếng vó ngựa gõ từ xa vọng lại đều đặn, mỗi lúc một gần trên con đường đã đóng băng. Thoáng chút lo âu, ông đưa mắt nhìn những kỵ sĩ rạp người trên lưng ngựa đang rẽ qua khúc quanh. Ông thẫn thờ nhìn người kỵ sĩ thứ nhất lướt qua trước mắt mình. Người kỵ sĩ thứ hai lướt qua, và rồi lại thêm một người nữa. Khi đoàn kỵ sĩ lướt qua gần hết thì ông lão đã gần như là một bức tượng tuyết. Khi người cuối cùng đến gần, ông lão nhìn vào mắt anh ta và nói: “Anh có thể cho tôi đi nhờ qua con sông trước mặt được không? Dường như chẳng có một con đường nào mà một người đi bộ như tôi có thể qua được cả!”
Ghìm cương ngựa lại, người kỵ sĩ đáp: “Tất nhiên rồi. ông hãy lên đây!”. Trông thấy ông lão đã gần như không thể nhấc nổi thân người gần như đông cứng của mình, anh bước xuống ngựa và giúp ông trèo lên yên. Rồi người kỵ sĩ không chỉ đưa ông qua sông, mà còn đưa đến tận nhà ông cách đó chỉ vài dặm đường.
Khi cả hai gần đến căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của ông lão, người kỵ sĩ tò mò hỏi: “Tôi thấy ông đã để rất nhiều kỵ sĩ khác đi qua mà không hỏi đi nhờ. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao trong một đêm đông giá lạnh như thế này, ông lại chờ đợi đến người cuối cùng mới xin đi nhờ qua sông? Nếu tôi từ chối và để ông lại đó thì ông biết làm thế nào?”
Ông lão từ từ bước xuống ngựa, nhìn thẳng vào mắt chàng kỵ sĩ và trả lời: “Ta sống ở vùng này đã lâu, và ta nghĩ rằng ta cũng đã có thể hiểu được người khác chút nào đó”. Ông lão nói tiếp: “Khi ta nhìn vào mắt những chàng kỵ sĩ khác, ta thấy họ không có chút quan tâm nào đến hoàn cảnh của ta cả. Thật vô ích khi đề nghị họ giúp đỡ. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, ta thấy được sự tốt bụng và lòng nhân hậu hiển hiện rất rõ. Ngay lúc ấy ta biết rằng chính tâm hồn cao quý của anh mới có thể sẵn sàng giúp đỡ ta trong lúc khó khăn mà thôi.”
Những lời nói chân tình của ông lão khiến người kỵ sĩ xúc động sâu sắc. “Tôi thật lòng cảm ơn vì những gì ông vừa nói”, anh nói với ông lão. “Tôi mong là mình sẽ không bao giờ vì quá bận rộn với công việc đến nỗi từ chối giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn bằng lòng nhân ái và trắc ẩn của mình.”
Với những lời nói ấy, Thomas Jefferson quay ngựa đi và bắt đầu con đường đi đến Nhà Trắng của mình.
- Khuyết danh
Theo The Sower’s Seeds của Brian Cavanaugh
Chân giá trị và sự khiêm nhường là những viên đá nền cho lòng trắc ẩn.

Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Chuyện sưu tầm : " Ví dụ ta xa nhau "

- Thì sao hả anh?
- Thì con mèo nhà anh sẽ không còn bị ho hoài nữa chứ sao em. "

Em đi xa, gọi điện thoại tám với anh, nghe tiếng ho húng hắng trong điện thoại anh, em hỏi ủa anh bịnh hả, anh nói đâu có, con mèo nó ho đó, chứ anh khỏe lắm em! Em nói anh nhớ uống thuốc đó nghe hông, anh nói ừa, hihi, rồi anh bỏ lơ, hông nhớ tới mấy viên thuốc nằm lăn lóc trên bàn.

Trước khi đi ngủ, em gọi điện thoại cho anh, lại nghe tiếng ho, lần này anh ráng bịt miệng mình lại mà không kịp, em nghiêm giọng hỏi anh chưa hết bịnh nữa hả, anh nói đâu có, con mèo nhà anh ho mà, nó đi qua đi lại ngoài hành lang, nó ho đó, chứ anh hết lâu rồi. Em nói ừa, tội nghiệp con mèo quá ha, anh nhớ cho nó uống thuốc nha, bữa nào em qua thăm con mèo nha anh, nó mà không hết ho là anh chít với em đó nha. Anh cười hì hì, nói em yên tâm đi, con mèo nhà anh nó “trâu bò” lắm, ho vậy thôi chứ không sao đâu.

Mấy ngày nữa, em đi đâu đó, gọi điện thoại cho anh, lại nghe tiếng ho, em ráng kềm lòng, nói: sao con mèo nhà anh bịnh hoài vậy, để em chưng tắc với mật ong đem qua cho con mèo ăn nha, anh nói thôi, để anh tự làm được rồi em, con mèo mấy bữa nay cũng bớt ho rồi, chắc cũng sắp hết bịnh rồi đó em. Em ậm ừ, trong lòng nguyên cục tức trồi lên ngay cổ, kế bên nó là cục thương xót cũng dâng lên tới miệng vì giọng anh bữa nay khàn đặc, muốn mở miệng la anh “sao anh không chịu uống thuốc đi” mà sợ anh buồn, nên em ráng nuốt cái ực cho 2 cái cục đáng ghét đó nó trôi xuống bụng lại.

Em qua nhà anh để “thăm con mèo”, không thấy nó đâu, chỉ thấy anh ngồi đó ho khục khục, em giận dỗi, vùng vằng đòi bỏ về, nói con mèo nhà anh đâu, kêu nó ra đây em coi. Anh cười cười, nói: con mèo đó nó hết ho rồi, nó lây qua cho anh. Em hỏi sao lây được, anh nói thì hôm bữa ngồi ăn cơm, nó đi ngang dưới chân, ho một cái, vi trùng ho bay lên trúng mũi anh thì anh bị lây chứ sao. Em nói, anh giỏi quá ha, đi chưng tắc với mật ong uống đi, không thì đừng có gặp em nữa. Anh cười cười, vừa cười vừa ho sù sụ, em vừa giận vừa thương, vừa ghét, vừa tức cười… người gì mà… ho cũng đổ thừa cho con mèo, con trai chứ có phải con … voi đâu mà không bị bịnh chứ anh!

Em đi chơi với anh, thấy anh kêu đồ uống toàn nước đá với đồ lạnh, đi hát karaoke với anh, thấy anh gào thét trong micro dữ quá, níu áo anh lại nói thôi anh đừng uống nước đá nữa, hát karaoke ít thôi, anh ho sù sụ kìa thấy hông. Anh vừa ho vừa cười, nói: em, anh không sao đâu, anh khỏe lắm, trâu bò mà, em đừng lo. Em ghét không thèm nhìn mặt cả buổi, hồi sau nói nhìn anh ngồi ho, thấy anh giống con mèo đáng ghét ở nhà quá trời, ho thì ho mà cứ ham đi chơi… Anh cười cười nói, anh đi chơi với em chứ có với ai đâu, em ha…

Em nói, anh mà không uống thuốc, không ăn tắc chưng mật ong, không uống nước ấm thì anh đừng có nói chuyện với em nữa, em giận anh rồi. Anh chưng hửng…

Ừ, vậy đó, nếu mà ta xa nhau, thì ít ra, con mèo nhà anh sẽ không còn bị ho sù sụ cả tháng trời không hết nữa; em sẽ không phải bực mình vì con mèo – anh ho mà không thèm uống thuốc mà chỉ thích uống nước đá nữa; và anh cũng không phải lấy tay bịt miệng lại mỗi khi nói chuyện điện thoại với em để giấu cơn ho của mình, phải không em.

Anh với em mà chia tay, thì con mèo nhà anh sẽ hết bị ho thôi, vì đâu có ai thèm quan tâm hỏi han lo lắng gì đâu, phải hông em…

Em muốn vậy không hả em ơi?

Hông muốn đâu ...ghét !

....

*** VÍ DỤ TA XA NHAU

Thì sao ha em?

Thì đâu có sao anh, cuộc sống của anh sẽ trở lại những ngày yên bình nè, không bị em chọc phá nè, không bị em làm cho tức chết nè, những bữa ăn của anh sẽ yên ổn nữa, phải hông…

Ờ, đúng rồi, những bữa ăn của anh sẽ yên bình, đều đặn, và không có ai chọc cho anh tức chết.

Bữa ăn của anh và em – thí dụ thứ nhất

Anh tới nhà em, thấy em còn mặc đồ bộ ở nhà nằm coi tivi trên salon, thấy anh tới, em bắn cái “chéo” lên cầu thang, không đầy 5 phút sau đã ỏn ẻn thướt tha bước từng bước xuống, quần jean áo thun, tóc cột đuôi ngựa có gắn cái kẹp hình con bướm nữa, mắt chớp chớp nói: hi anh, chờ lâu hông anh…

Hỏi em hôm nay muốn ăn gì, em nói: em ăn gì cũng được. Trời, sao anh sợ nghe mấy câu trả lời kiểu này quá em.

Rồi, anh nói: đi ăn đồ Thái nha. Em nói thôi, đồ Thái cay lắm em hỏng ăn đâu. Anh nói: vậy ăn gà xối mỡ heng em. Em nói thôi, món đó nhiều mỡ lắm, anh hỏng thấy em mập lắm rồi sao… (mặc dù anh thấy em thuộc dạng suy dinh dưỡng nhẹ).

Và sau đây là cuộc đối thoại tiếp tục:

Anh: Vậy mình đi ăn món Hoa héng, anh biết chỗ này bán đồ Tàu ngon lắm.
Em: Thôi anh, đồ Tàu nhiều dầu mỡ lắm, bộ anh muốn em thành heo hả?
Anh: Đâu có, em mà heo gì… À, hay mình đi ăn đồ nướng đi.
Em: Em hông ăn đồ nướng đâu, nướng khét ăn bị ung thư đó.
Anh: Ờ ha, vậy thôi đi ăn Pizza H. nha. Chỗ đó anh thấy ăn cũng được đó em.
Em: Em hông thích ăn pizza đâu, toàn bơ với phô-mai, ăn ngán lắm.

Anh bắt đầu nổi sùng: – Vậy chớ em muốn ăn gì?

Em xích lại gần anh, cười cười: – Thì em nói rồi, ăn gì cũng được mà.

Anh: Vậy thôi đi ăn mì xào dòn nghen em, anh thích ăn món đó lắm.
Em: Thôi hông ăn mì xào đâu, ăn món đó em nổi mụn đó.
Anh: À, ăn mì vịt tiềm, bảo đảm em không nổi mụn.
Em: Nhưng mà em đâu có thích ăn vịt.
Anh: Vậy em ăn cá heng, anh biết quán này bán cá chẽm chưng tương ngon lắm.
Em: Em ghét lừa xương lắm, hông ăn cá đâu.
Anh: Vậy ăn dê nha.
Em: Thôi đi, dê còn ghê hơn nữa, anh hỏng thấy nó hôi hôi hả…
Anh: Vậy mình đi ăn fastfood đi cho tiện.
Em: Thôi, ăn fastfood mập lắm, với lại ngán nữa, em hỏng ăn đâu!
Trời ạ, vậy mà em nỡ lòng nào nói với anh là em ăn gì cũng được!

Cuối cùng, xà quần cả tiếng đồng hồ ngoài đường, xem chừng thấy anh hơi phê phê rồi, em nói: em ăn cơm ở nhà rồi, ghé quán nào ăn cũng được, anh ăn, em ngồi uống nước dòm anh nhai, nghen!

Anh nói thiệt, trời đất quanh anh như sụp đổ, uất ức nghẹn ngào không nói nên lời, tức cành hông, anh ráng hỏi em một câu: sao em hông nói sớm với anh là em ăn cơm rồi?

Em cười cười, đưa tay lên bụm miệng: anh có hỏi em ăn cơm rồi hay chưa hồi nào đâu…

Trời ạ!


Bữa ăn của anh và em – thí dụ thứ hai

Đi làm về, ở nhà thấy hơi ngột ngạt, nên anh gọi điện thoại cho em rủ đi ăn, em nói OK, anh qua đi. Xách xe chạy qua tới nhà em (khoảng 10 phút) thì thấy em đứng trước nhà ngóng ngóng rồi. Lần này em mặc quần jean ngắn qua đùi, khoe hai cái chân dài thòng trắng trẻo, mặc cái áo thun tím ôm ôm hở cổ, tóc xõa ngang vai, đứng cười tủm tỉm nhìn anh quay đầu xe.

Rút kinh nghiệm lần trước, anh hỏi em ăn cơm chưa, em nói dạ chưa, anh hỏi em muốn ăn gì? Lần này em rất thẳng thắn, nói liền: em thích ăn sườn xào chua ngọt. Anh hỏi: em biết quán nào bán món đó ngon hông, chớ anh bây giờ hổng biết rồi đó. Em liền chỉ đường: anh đi đường đó đó, xong rồi quẹo chỗ đó đó, ha anh! OK!

Tới quán, em cầm thực đơn, gọi nhân viên:

- Chị, chị ơi, cho em một dĩa sườn xào chua ngọt, một dĩa rau muống xào tỏi, một phần hến xúc bánh tráng, một dĩa đùi gà chiên satế, một phần cơm chiên dương châu, một dĩa bông cải xào tôm, một tô canh chua cá lóc, à, thêm một phần đậu hủ dồn thịt chiên nữa nha chị.

Xong em quay qua anh, cười bẽn lẽn: anh ăn gì gọi đi…

Trời, anh có nghe lộn hông em…

Dòm cái tướng em, xong rồi nhìn mặt em đang cười cười, anh hỏi: em, em ăn hết cả đống đó hả?

Em tự tin, ưỡn ngực lên nói: sao hông, anh đừng khi dễ em nha!

Người ta nói Nam thực như Hổ, Nữ thực như Miêu, câu này chắc xa xưa lắm rồi, chớ ngay kế bên anh lúc đó, thì em chắc chắn không phải là con mèo nhỏ xinh đẹp dễ thương nữa, mặc dù cái nụ cười và ánh mắt của em nhìn vô nhà bếp (chờ món ăn đem ra) rất là đáng yêu vô cùng…

Vậy đó, thí dụ anh và em xa nhau, sẽ không còn ai bắt anh chở đi vòng vòng ngoài đường để lựa đồ ăn cho anh chứ em đã ăn rồi, không còn ai bắt anh phải căng phình bụng ra ăn cho hết đống đồ ăn em gọi cho anh chứ em ăn đâu có bao nhiêu… sẽ không còn ai chăm sóc những bữa ăn cho anh theo cái cách quậy phá tinh nghịch và đáng yêu như của em nữa, phải không em…

Chỉ có em mới biết anh ghét lừa xương cá, ghét ăn thịt vịt, ăn đồ nướng không tốt cho sức khỏe của anh, ăn mỡ nhiều sẽ làm tăng cholesterol… Em biết, và em chọn những món ăn thích hợp với khẩu vị của anh, nhưng em không nói, và em chọn theo cái cách của em, cách mà anh hay gọi em là: “em phá như giặc”.

Vậy thì mình chia tay nhau làm gì hả em, để những bữa ăn của anh chỉ còn có một cái chén, một đôi đũa, và những món ăn không được nêm nếm nụ cười, ánh mắt và tình cảm của em…

Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

Những Bức Hình Độc Đáo: Sự Hình Thành Một Hài Nhi

Nhiếp ảnh gia Thụy Điển Lennart Nilsson đã dành 12 năm để chụp những bức ảnh về việc phát triển thai nhi trong tử cung. Những bức ảnh đáng kinh ngạc được chụp với máy ảnh thông thường với ống kính macro, nội soi và kính hiển vi điện tử . Nilsson đã sử dụng mức độ phóng đại hàng trăm ngàn lần và phải "thao tác" ngay trong bụng người mẹ. Bức ảnh đầu tiên của bào thai của con người đã được thực hiện vào năm 1965.

1Incredible Photos: A Child is Born
Tinh trùng xâm nhập vào vòi Fallop
Incredible Photos: A Child is Born
Trứng của người mẹ
Incredible Photos: A Child is Born
Chúng có hẹn với nhau chăng ?

Incredible Photos: A Child is Born
Vòi Fallop
Incredible Photos: A Child is Born
Hai tinh trùng đang tiếp cận với trứng

Incredible Photos: A Child is Born
Con tinhh trùng thắng trận
Incredible Photos: A Child is Born
Tinh trùng
Incredible Photos: A Child is Born
5-6 ngày sau.
Sự kết hợp đã phát triển thành một túi phôi, có chứa nhiều tế bào hơn,
đang bước vào tử cung
Incredible Photos: A Child is Born
8 ngày tuổi.
Phôi
bào đang bám vào thành tử cung

Incredible Photos: A Child is Born
Bộ não đang phát triển

Incredible Photos: A Child is Born
24 ngày tuổi.
Lúc này bào thai chưa hình thành bộ xương.
Chỉ có trái tim đang thoi thóp lúc 18 ngày tuổi

Incredible Photos: A Child is Born
4 tuần tuổi
Incredible Photos: A Child is Born
4.5 tuần tuổi

Incredible Photos: A Child is Born
5 tuần tuổi: Đã dài cỡ 9 mm.
Đã phân biệt được các lỗ trên gương mặt dành cho đôi mắt , lỗ miệng và lỗ mũi

Incredible Photos: A Child is Born
40 ngày tuổi.
Hình thành lá nhau. Cơ quan này kết nối phôi vào thành tử cung cho phép hấp thu dinh dưỡng,
loại bỏ chất thải và trao đổi khí thông qua nguồn cung cấp máu của người mẹ

Incredible Photos: A Child is Born
8 tuần tuổi.
Phôi thai phát triển nhanh được bảo vệ trong túi nước ối
Incredible Photos: A Child is Born
10 tuần tuổi.
Mí mắt khép hờ. Trong một vài ngày tới nó sẽ nhắm hoàn toàn .

Incredible Photos: A Child is Born
16 tuần tuổi.
Thai nhi sử dụng bàn tay của mình để khám phá thể của mình và môi trường xung quanh
Incredible Photos: A Child is Born
Bộ xương
bao gồm chủ yếu các mãnh sụn mềm dẻo
Mạng lưới các mạch máu có thể nhìn thấy qua làn da mỏng

Incredible Photos: A Child is Born
18 tuần tuổi: Dài khoảng 14 cm.
Thai nhi đã có thể cảm nhận được âm thanh từ thế giới bên ngoài
Incredible Photos: A Child is Born
19 tuần tuổi

Incredible Photos: A Child is Born
20 tuần tuổi: Dài khoảng 20 cm.
Lớp lông tơ , bao phủ toàn bộ đầu
Incredible Photos: A Child is Born
24 tuần tuổi

Incredible Photos: A Child is Born
26 tuần tuổi
Incredible Photos: A Child is Born
6 tháng.
Vẫn còn 8-10 tuần nữa, do đó bào thai đang được chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi tử cung.
Nó trở lộn đầu bởi vì sẽ dễ dàng sanh ra trong tư thế này


Incredible Photos: A Child is Born
36 tuần tuổi.
Còn 4 tuần nữa, em bé sẽ thấy được thế giới bên ngoài. ^^