Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Con của Ba !


Thành phố bắt đầu những cơn mưa đầu mùa, khi ngày khi đêm lúc nắng lúc mưa bất chợt như đời người lúc buồn lúc vui. Mưa về gợi nhớ cho tôi bao ký ức, nhìn những hạt mưa rơi lắng lòng lại hoài niệm một thuở nào không quên. Đã qua một mùa mưa rồi mà cứ ngỡ bóng con phảng phất, tiếng nói như văng vẳng đâu đây…



Ngày con sanh ra, một hạnh phúc vỡ oà , con đã mang đến cho ba bao điều mới lạ. Sáng ê a thức dậy là ba đến bên con nắn bóp co duỗi massage khắp cơ thể con như tập thể dục, có đêm con quấy khóc ba phải bồng bế suốt cả đêm, mệt mỏi lã người nhưng trong lòng ba lúc nào cũng rộn lên niềm vui. Ánh mắt ngây thơ. nụ cười hồn nhiên, ngày 2 buổi đưa con đến trường, tuổi thơ quấn quýt bên ba nổi ngạt ngào. Con bước qua bậc tiểu học với 5 năm liền đạt HS GIỎI, ba thầm hãnh diện tự hào ba là ba của con…



Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ dần theo ba năm tháng nhưng cuộc đời nào êm đềm như ta nghỉ. Một sáng trời trong xanh ngắt, ba nghe như tiếng sét đánh ngang tai khi Bác sỹ báo cho ba biết :” Em bị khối u ác tính xương chậu trái”. Bước ra khỏi phòng BS, ba gục đầu bật khóc bên hành lang bệnh viện.



Căn bệnh ung thư xương đã cướp đi tuổi thơ của con bằng tiếng rên đau hằng giờ ngày đêm : “Ba ơi ! cho con chết đi, con đau quá, con chịu không nổi. Con còn nhỏ tội con quá mà. Cứu con , cứu con ba ơi!”. Lời con trẻ xé nát lòng ba, đứt từng đoạn ruột con ơi !.



Hôm con đã về núi_ngôi chùa nhỏ ở triền núi Vũng Tàu. Ba trở về nhà với căn phòng trống vắng lạnh lung, đầy ắp hình bóng kỷ niệm con lùa về. Chổ nằm đó vẫn còn hơi ấm ba vẫn để yên với gối mền, bàn chãi ly nước đánh răng buổi sáng, một chổ ngồi chén cơm đôi đủa ba gắp thức ăn cho con. Một góc nhỏ cho con yên vị trên cao để ba mua báo Đất Mũi, Khăn Quàng Đỏ, trái con thích và những kỷ niệm của anh chị CT : ƯỚC MƠ CỦA THUÝ, Modern Wind tặng.



Một tối, ba gom góp gói ghém, chắt chiu,từng đồ dùng vật dụng của con vào một nơi. Tất cả là kỷ niệm là kỷ vật. Chồng tập học dở dang năm lớp 7 cùng những con hạc giấy, các bức thư của các bạn trường Bình Tây Q6 nằm đây. Giở từng trang tập tiếc cho tuổi học trò đã mất. Bất chợt, bài kiểm tra môn văn học kỳ 1 hiện ra trước mắt ba . Như dòng tâm sự, lời thì thầm con trẻ , ba lần hồi từng dòng chữ nét bút mềm mại như chảy dài chảy mãi vào tận lòng ba :



Bài Kiểm tra : Môn Văn - Thời gian : 90" .

Điểm : 7 ,0

Lời phê của Thầy,Cô giáo : _ Bài làm sạch đẹp. _ Có thể cảm nghĩ thêm một số ý khác.

Bài viết số 3

Đề : Cảm nghỉ về một người thân (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em ).

Bài làm.



“ Bố là tàu lửa, bố là xe hơi, bố là con ngựa em cởi em chơi …”.Tạo hoá đã ban cho mỗi con người chúng ta một người cha, người mẹ .Từ khi sinh ra tơi giờ, không ai là không được nghe tiếng ầu ơ của mẹ, tiếng ru của bà.Nhưng riêng tôi, tôi lại nghe được tiếng nói khẽ của ba nói bên tai tôi :” con ơi con ngủ ngon đi nhé, ba thương con nhiều lắm !”.Người tôi yêu quý và kính trọng nhất không ai ngoài ba của tôi .

Ba tôi năm nay cũng đã gần năm mươi tuổi rồi.Thân hình ba tôi cao to. BA có thể nói BA là một danh từ mà ai cũng ít nhất một lần gọi tiếng ba. Còn tôi, tôi đã nhận được tình yêu thương của ba trong suốt thời gian qua. Hồi nhỏ, những bước tập đi tập nói đều là do ba tôi dạy. Ba mua những con thú nhồi bông, những đồ chơi búp bê, xe lửa… ba còn làm nhà chòi cho tôi chui vào chơi. Tuổi thơ tôi trãi qua những tháng ngày thật đẹp. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại chuyện mà tôi bị bệnh phải nằm viện. Lần đó căn bệnh quái ác đã hành hạ tôi và làm liên luỵ đến sức khoẻ của ba tôi . Đó là căn bệnh “ung thư xương”. Lúc đó tôi đang học lớp năm, khi đi học về tôi bị sốt và nhức chân. Ba chở tôi vào bệnh viện Ung Bướu ,giữa đường nhức quá tôi nói :” Ba ơi, con nhức quá ,chắc con chịu không nổi”. Ba tôi bật khóc an ủi tôi và chạy thật nhanh vào bệnh viện. Gởi xe xong ,ba cõng tôi từ phòng này sang phòng nọ làm các xét nghiệm, chụp hình…tối về phòng tôi không nói lời nào cả và cũng không ăn cơm. Ba săn sóc tôi từng miếng ăn, giấc ngũ .Rồi tôi thiếp đi vào trong giấc ngủ. Ba vẫn ngồi đó đắp khăn lên trán cho tôi. Đến khuya cơn đau nhức chân lại hành hạ tôi lần nữa. Ba phải thức dậy xoa bóp chân cho tôi đỡ nhức. Nhìn dáng ba gục lên gục xuống vì buồn ngủ nhưng vẩn cố gắng làm cho tôi đỡ nhức, tôi thấy thương ba vô hạn.



Và rồi bệnh một ngày trở nặng ,nằm viện lâu hơn. Nhìn ba chạy đôn chạy đáo lo cho tôi, tôi lại càng thương ba hơn. Những cơn đau hành hạ tôi nhức đầu vào ban đêm.Và ba cứ phải chăm sóc tôi. Nhìn đôi mắt ba thâm quần vì thiếu ngũ tôi thấy thật cắn rứt lương tâm. Giờ đây tôi đã xuất viện về nhà. Ba tẩm bổ rất nhiều thứ ngon, toàn là thứ tôi thích.. Sáng nào đi học cũng vậy, ba xin chú bảo vệ chở tôi vào tận tới cầu thang mới bỏ tôi xuống xe vì sợ tôi đi nhiều đau chân.



Tình cảm của tôi đối với ba sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù tình thương đó là vô hình. Dù mai sau có “đi về đâu “ thì tôi vẩn nhớ về ba.Tình cảm của tôi đối với ba là vô bờ bến.Tôi sẽ mãi là đứa con ngoan của ba tôi. Ba trong lòng tôi sẽ vẩn mãi là một người ba toả sáng.

-----oOo-----




Giờ con không còn nữa, ba thầm ước đêm ngủ được một giấc mơ ba dẫn con đi rong chơi khắp nơi. Tung tăng nô đùa tận hưởng cả bầu trời yêu thương dịu ngọt, một tổ ấm có chim non ríu rít trên cành, có tiếng trẻ gọi nhau í ới, có dáng con thơ sà vào lòng ba khẽ gọi: "Ba ơi!". Vậy đó! Con lại nỡ bỏ ba ra đi, hạnh phúc ba con mình như thoáng qua thôi sao! Duyên trần con dành cho ba chỉ ngần ấy năm thôi sao?!

Con ơi! Đã hai tuần rồi, con hẻm nhỏ từ ngày con đi, đêm nào cũng mưa rỉ rả, khuya nào ba cũng chợt thức giấc nửa đêm, mở cửa ra ngồi trước cửa nhà nhìn về đầu hẻm như mong mỏi, như chờ đợi con đi chơi xa chưa về. Rồi ba bật khóc trong đêm mưa vắng lặng.

Như ơi! Thỉnh thoảng đêm đêm con nhớ về thăm ba nha con. Ba vẫn mong, vẫn chờ, vẫn đợi con. Hãy về đây bên ba, để ba ôm con ngủ trong những đêm giá lạnh, để nhìn con ngủ một giấc ngủ thần tiên.

Để ba ru con ngủ: "Ầu ơ ! con ngủ, ngủ đi con… à ơi ! Con ngủ…" !

Có ai đó bảo rằng những đứa con tật nguyền bệnh đau là nghiệp báo của Cha Mẹ , lời nói đó sao mà bất nhân quá, cay độc quá ! Dù là nghiệp báo thì cũng không bao h có hai từ đó trong đầu của Mẹ Cha, con cái do mình đứt ruột đẻ ra dù có sao đi chăng nữa cũng là món quà vô giá của Trời Phật ban cho. Xin đừng bao h nhẫn tâm mà đem hận thù, oán hờn vào tình cảm thiên liêng của Cha Mẹ với con cái. Một đấng Cha Mẹ bình thường sẽ không bao h để mặc con mình gào thét vật vã dưới sàn nhà khi nó bị  Bảo mẫu tước món đồ chơi nó thích đã giữ hoài nhường cho bạn khác như tôi  1 lần chứng kiến ở trại trẻ mồ côi . Và một  Đấng Cha Mẹ  bình thường sẽ không bao h bỏ rơi con cái, sẽ gắng hết  hơi sức kiệt cùng của mình để che chở cho con như câu chuyện trong bài viết cảm động trên !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét