Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Nghiệp Báo !


Thằng cháu 5 tuổi ngậm hoài cái muỗng không nhả ra. Nạt hoài cũng tội nên đành thôi. Ngoảnh mặt đi một chút, thằng bé thấy món đồ chơi mất ngoài vườn hôm trước, nó vội chạy ra, vấp bực thềm. Cán muỗng xuyên thủng mũi, thằng bé chết chưa đầy nữa tiếng sau!

 Bà Nội gào khóc điện kêu thằng con về. Thằng con về lồng lộn lên, chạy vác cuốc vào bìa rừng đào hố. Nhà nơi đồng hông mông quạnh, Bà nội ko dám cãi lại con chỉ biết gào khóc. Một lúc sau, thẳng con về, Bà gào khóc : " Lỗi tại Má , má giữ cháu ko cẩn thận, nhưng h cũng phải làm đám cho thằng nhỏ chứ, má điện thoai roi, bà con tới phụ ngay, Con đào hố chôn thằng nhỏ liền sao?  " . Thằng con gào lên : " Tui đào hố chôn sốngg Bà đó , Bà giết người bà phải đền mạng" vừa nói xong , liền xốc tay lôi Bà Mẹ đi.
 Bà Mẹ hốt hoảng kêu lên  :” Trời ơi , …trời ơi . Con ơi, Má xin con,…. Má xin con , Con đừng làm như vậy mà, Má biết lỗi rồi! " ..Thằng con ko nói 1 tiếng vẫn lôi mẹ mình đi. Tới cái hố, Bà Mẹ xanh tím mặt mày, đỗ quỵ xuống. " Thôi,.. thôi....con oi,,... Má biết  rồi!....Má biết rồi !.... ", bà nói mà run lên cầm cập.... " Con làm sao Má cũng chịu, Má xin lỗi con...con oi, nhưng truoc khi chôn Má , con về con thấp cây nhang nói với Ba con một tiếng, rồi lấy cái tờ giấy quy y của Má tới đây, để chôn theo má...con oi, Má xin con...con trói MÁ lại đi, Má ko có chạy đâu! " Quy y quy y cái gì má quy y Bà giết người rồi mà con quy y cái gì ! ...Cũng chẳng hiểu sao tuy nói vậy mà chắc vì còn chút tình thương nên Thằng con cũng chịu . Nó trói Má nó vô gốc cây rồi  chạy về nhà. Đang băng qua con đường mòn xóm nhỏ thì bỗng đâu mấy chiếc xe máy chạy tốc độ cao ào tới cán thằng con chết tươi. Bà mẹ vùng khỏi sợi dây cột, ào tới ôm xác con.....!

Có lẽ là nước mắt chảy xuôi…. Bà Mẹ trong câu chuyện này thật cao cả, tất cả chỉ vì một lẽ Bà ấy là…. Mẹ!
Trên thế gian này có những chuyện không thể ngờ, mà người ta tạm lý giải là ông trời có mắt. Đây là một câu chuyện có thật Má mình đi nghe thuyết pháp rồi kể lại cho mình, khuyên mình tập kiềm chế trước cơn nóng giận. Vì khi mình nóng giận, sát na bao trùm tinh thần thể xác, mình không còn điều khiển được mình, thì đó là lúc mình yếu nhất để làm chủ thể xác . Các oan gia trái chủ ( người loài vật ) trong kiếp này và nhiều đời nhiều kiếp trước bị mình sát thương  sẽ tấn công vào thân tâm của mình, khiến mình gây nghiệp ác mà dù trước đó mình không hề có ý niệm đó. Nam mô A Di Đà Phật !
***
Nghe xong câu chuyện, một cảm giác man mác trong lòng… không biết nước mắt mình chảy về đâu………!

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Khi Ta mỉm cười và nói...

Khi ta mỉm cười và nói – không sao!
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…




Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương,
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng,
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt,

những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết,
mãi đến tận cuối đời…



.................
.................
.................

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời,........................
 

tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?

 

Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
............

là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!


Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau !
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi,
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi,
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối !

ta có thật lòng yêu?


Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu,...........
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến,
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…



Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn!
...............
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?


Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm,
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?


Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?


Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau!
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…












Nguyễn Phong Việt

 http://www.youtube.com/watch?v=0MHfNuKa-2Q