Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Chuyện sưu tầm : " Ví dụ ta xa nhau "

- Thì sao hả anh?
- Thì con mèo nhà anh sẽ không còn bị ho hoài nữa chứ sao em. "

Em đi xa, gọi điện thoại tám với anh, nghe tiếng ho húng hắng trong điện thoại anh, em hỏi ủa anh bịnh hả, anh nói đâu có, con mèo nó ho đó, chứ anh khỏe lắm em! Em nói anh nhớ uống thuốc đó nghe hông, anh nói ừa, hihi, rồi anh bỏ lơ, hông nhớ tới mấy viên thuốc nằm lăn lóc trên bàn.

Trước khi đi ngủ, em gọi điện thoại cho anh, lại nghe tiếng ho, lần này anh ráng bịt miệng mình lại mà không kịp, em nghiêm giọng hỏi anh chưa hết bịnh nữa hả, anh nói đâu có, con mèo nhà anh ho mà, nó đi qua đi lại ngoài hành lang, nó ho đó, chứ anh hết lâu rồi. Em nói ừa, tội nghiệp con mèo quá ha, anh nhớ cho nó uống thuốc nha, bữa nào em qua thăm con mèo nha anh, nó mà không hết ho là anh chít với em đó nha. Anh cười hì hì, nói em yên tâm đi, con mèo nhà anh nó “trâu bò” lắm, ho vậy thôi chứ không sao đâu.

Mấy ngày nữa, em đi đâu đó, gọi điện thoại cho anh, lại nghe tiếng ho, em ráng kềm lòng, nói: sao con mèo nhà anh bịnh hoài vậy, để em chưng tắc với mật ong đem qua cho con mèo ăn nha, anh nói thôi, để anh tự làm được rồi em, con mèo mấy bữa nay cũng bớt ho rồi, chắc cũng sắp hết bịnh rồi đó em. Em ậm ừ, trong lòng nguyên cục tức trồi lên ngay cổ, kế bên nó là cục thương xót cũng dâng lên tới miệng vì giọng anh bữa nay khàn đặc, muốn mở miệng la anh “sao anh không chịu uống thuốc đi” mà sợ anh buồn, nên em ráng nuốt cái ực cho 2 cái cục đáng ghét đó nó trôi xuống bụng lại.

Em qua nhà anh để “thăm con mèo”, không thấy nó đâu, chỉ thấy anh ngồi đó ho khục khục, em giận dỗi, vùng vằng đòi bỏ về, nói con mèo nhà anh đâu, kêu nó ra đây em coi. Anh cười cười, nói: con mèo đó nó hết ho rồi, nó lây qua cho anh. Em hỏi sao lây được, anh nói thì hôm bữa ngồi ăn cơm, nó đi ngang dưới chân, ho một cái, vi trùng ho bay lên trúng mũi anh thì anh bị lây chứ sao. Em nói, anh giỏi quá ha, đi chưng tắc với mật ong uống đi, không thì đừng có gặp em nữa. Anh cười cười, vừa cười vừa ho sù sụ, em vừa giận vừa thương, vừa ghét, vừa tức cười… người gì mà… ho cũng đổ thừa cho con mèo, con trai chứ có phải con … voi đâu mà không bị bịnh chứ anh!

Em đi chơi với anh, thấy anh kêu đồ uống toàn nước đá với đồ lạnh, đi hát karaoke với anh, thấy anh gào thét trong micro dữ quá, níu áo anh lại nói thôi anh đừng uống nước đá nữa, hát karaoke ít thôi, anh ho sù sụ kìa thấy hông. Anh vừa ho vừa cười, nói: em, anh không sao đâu, anh khỏe lắm, trâu bò mà, em đừng lo. Em ghét không thèm nhìn mặt cả buổi, hồi sau nói nhìn anh ngồi ho, thấy anh giống con mèo đáng ghét ở nhà quá trời, ho thì ho mà cứ ham đi chơi… Anh cười cười nói, anh đi chơi với em chứ có với ai đâu, em ha…

Em nói, anh mà không uống thuốc, không ăn tắc chưng mật ong, không uống nước ấm thì anh đừng có nói chuyện với em nữa, em giận anh rồi. Anh chưng hửng…

Ừ, vậy đó, nếu mà ta xa nhau, thì ít ra, con mèo nhà anh sẽ không còn bị ho sù sụ cả tháng trời không hết nữa; em sẽ không phải bực mình vì con mèo – anh ho mà không thèm uống thuốc mà chỉ thích uống nước đá nữa; và anh cũng không phải lấy tay bịt miệng lại mỗi khi nói chuyện điện thoại với em để giấu cơn ho của mình, phải không em.

Anh với em mà chia tay, thì con mèo nhà anh sẽ hết bị ho thôi, vì đâu có ai thèm quan tâm hỏi han lo lắng gì đâu, phải hông em…

Em muốn vậy không hả em ơi?

Hông muốn đâu ...ghét !

....

*** VÍ DỤ TA XA NHAU

Thì sao ha em?

Thì đâu có sao anh, cuộc sống của anh sẽ trở lại những ngày yên bình nè, không bị em chọc phá nè, không bị em làm cho tức chết nè, những bữa ăn của anh sẽ yên ổn nữa, phải hông…

Ờ, đúng rồi, những bữa ăn của anh sẽ yên bình, đều đặn, và không có ai chọc cho anh tức chết.

Bữa ăn của anh và em – thí dụ thứ nhất

Anh tới nhà em, thấy em còn mặc đồ bộ ở nhà nằm coi tivi trên salon, thấy anh tới, em bắn cái “chéo” lên cầu thang, không đầy 5 phút sau đã ỏn ẻn thướt tha bước từng bước xuống, quần jean áo thun, tóc cột đuôi ngựa có gắn cái kẹp hình con bướm nữa, mắt chớp chớp nói: hi anh, chờ lâu hông anh…

Hỏi em hôm nay muốn ăn gì, em nói: em ăn gì cũng được. Trời, sao anh sợ nghe mấy câu trả lời kiểu này quá em.

Rồi, anh nói: đi ăn đồ Thái nha. Em nói thôi, đồ Thái cay lắm em hỏng ăn đâu. Anh nói: vậy ăn gà xối mỡ heng em. Em nói thôi, món đó nhiều mỡ lắm, anh hỏng thấy em mập lắm rồi sao… (mặc dù anh thấy em thuộc dạng suy dinh dưỡng nhẹ).

Và sau đây là cuộc đối thoại tiếp tục:

Anh: Vậy mình đi ăn món Hoa héng, anh biết chỗ này bán đồ Tàu ngon lắm.
Em: Thôi anh, đồ Tàu nhiều dầu mỡ lắm, bộ anh muốn em thành heo hả?
Anh: Đâu có, em mà heo gì… À, hay mình đi ăn đồ nướng đi.
Em: Em hông ăn đồ nướng đâu, nướng khét ăn bị ung thư đó.
Anh: Ờ ha, vậy thôi đi ăn Pizza H. nha. Chỗ đó anh thấy ăn cũng được đó em.
Em: Em hông thích ăn pizza đâu, toàn bơ với phô-mai, ăn ngán lắm.

Anh bắt đầu nổi sùng: – Vậy chớ em muốn ăn gì?

Em xích lại gần anh, cười cười: – Thì em nói rồi, ăn gì cũng được mà.

Anh: Vậy thôi đi ăn mì xào dòn nghen em, anh thích ăn món đó lắm.
Em: Thôi hông ăn mì xào đâu, ăn món đó em nổi mụn đó.
Anh: À, ăn mì vịt tiềm, bảo đảm em không nổi mụn.
Em: Nhưng mà em đâu có thích ăn vịt.
Anh: Vậy em ăn cá heng, anh biết quán này bán cá chẽm chưng tương ngon lắm.
Em: Em ghét lừa xương lắm, hông ăn cá đâu.
Anh: Vậy ăn dê nha.
Em: Thôi đi, dê còn ghê hơn nữa, anh hỏng thấy nó hôi hôi hả…
Anh: Vậy mình đi ăn fastfood đi cho tiện.
Em: Thôi, ăn fastfood mập lắm, với lại ngán nữa, em hỏng ăn đâu!
Trời ạ, vậy mà em nỡ lòng nào nói với anh là em ăn gì cũng được!

Cuối cùng, xà quần cả tiếng đồng hồ ngoài đường, xem chừng thấy anh hơi phê phê rồi, em nói: em ăn cơm ở nhà rồi, ghé quán nào ăn cũng được, anh ăn, em ngồi uống nước dòm anh nhai, nghen!

Anh nói thiệt, trời đất quanh anh như sụp đổ, uất ức nghẹn ngào không nói nên lời, tức cành hông, anh ráng hỏi em một câu: sao em hông nói sớm với anh là em ăn cơm rồi?

Em cười cười, đưa tay lên bụm miệng: anh có hỏi em ăn cơm rồi hay chưa hồi nào đâu…

Trời ạ!


Bữa ăn của anh và em – thí dụ thứ hai

Đi làm về, ở nhà thấy hơi ngột ngạt, nên anh gọi điện thoại cho em rủ đi ăn, em nói OK, anh qua đi. Xách xe chạy qua tới nhà em (khoảng 10 phút) thì thấy em đứng trước nhà ngóng ngóng rồi. Lần này em mặc quần jean ngắn qua đùi, khoe hai cái chân dài thòng trắng trẻo, mặc cái áo thun tím ôm ôm hở cổ, tóc xõa ngang vai, đứng cười tủm tỉm nhìn anh quay đầu xe.

Rút kinh nghiệm lần trước, anh hỏi em ăn cơm chưa, em nói dạ chưa, anh hỏi em muốn ăn gì? Lần này em rất thẳng thắn, nói liền: em thích ăn sườn xào chua ngọt. Anh hỏi: em biết quán nào bán món đó ngon hông, chớ anh bây giờ hổng biết rồi đó. Em liền chỉ đường: anh đi đường đó đó, xong rồi quẹo chỗ đó đó, ha anh! OK!

Tới quán, em cầm thực đơn, gọi nhân viên:

- Chị, chị ơi, cho em một dĩa sườn xào chua ngọt, một dĩa rau muống xào tỏi, một phần hến xúc bánh tráng, một dĩa đùi gà chiên satế, một phần cơm chiên dương châu, một dĩa bông cải xào tôm, một tô canh chua cá lóc, à, thêm một phần đậu hủ dồn thịt chiên nữa nha chị.

Xong em quay qua anh, cười bẽn lẽn: anh ăn gì gọi đi…

Trời, anh có nghe lộn hông em…

Dòm cái tướng em, xong rồi nhìn mặt em đang cười cười, anh hỏi: em, em ăn hết cả đống đó hả?

Em tự tin, ưỡn ngực lên nói: sao hông, anh đừng khi dễ em nha!

Người ta nói Nam thực như Hổ, Nữ thực như Miêu, câu này chắc xa xưa lắm rồi, chớ ngay kế bên anh lúc đó, thì em chắc chắn không phải là con mèo nhỏ xinh đẹp dễ thương nữa, mặc dù cái nụ cười và ánh mắt của em nhìn vô nhà bếp (chờ món ăn đem ra) rất là đáng yêu vô cùng…

Vậy đó, thí dụ anh và em xa nhau, sẽ không còn ai bắt anh chở đi vòng vòng ngoài đường để lựa đồ ăn cho anh chứ em đã ăn rồi, không còn ai bắt anh phải căng phình bụng ra ăn cho hết đống đồ ăn em gọi cho anh chứ em ăn đâu có bao nhiêu… sẽ không còn ai chăm sóc những bữa ăn cho anh theo cái cách quậy phá tinh nghịch và đáng yêu như của em nữa, phải không em…

Chỉ có em mới biết anh ghét lừa xương cá, ghét ăn thịt vịt, ăn đồ nướng không tốt cho sức khỏe của anh, ăn mỡ nhiều sẽ làm tăng cholesterol… Em biết, và em chọn những món ăn thích hợp với khẩu vị của anh, nhưng em không nói, và em chọn theo cái cách của em, cách mà anh hay gọi em là: “em phá như giặc”.

Vậy thì mình chia tay nhau làm gì hả em, để những bữa ăn của anh chỉ còn có một cái chén, một đôi đũa, và những món ăn không được nêm nếm nụ cười, ánh mắt và tình cảm của em…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét