Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Hai Người Mẹ !


Một buổi sáng Má tôi dẫn tôi ra ruộng để xúc cá ròng ròng.Mùa mưa, ruộng quê tôi nước lấp xấp, nhiều loài cá đến đẻ trứng nở con. Bà con nông dân thường ra ruộng xúc cá, hớt tép. Hôm nào gặp được bày cá ròng ròng ( là bầy cá lóc con vừa mới nở khoảng 1 tuần, thân còn nhỏ như nửa cái bánh lọt, lội thành từng đoàn, ẩn hiện dưới mặt nước ) thì họ mê lắm vì cá này ăn ngon hết sẩy. Tội nghiệp đàn cá con còn quá bé, lội nương tựa vào nhau nên dễ bị xúc trọn cả bầy...( @ Koha: có lẽ câu Đoàn kết chết chùm từ đây mà ra )
Thời bấy h có ai nghĩ tới chuyện nuôi bầy cá lớn lên. Ai xúc được thì đem về luộc chín cuốn bánh tráng, đâu biết mỗi miếng như zậy là ăn cả chục con cá lóc tương lai?

Cũng như bà con khác, Má tôi xúc cá bằng cái nia lớn, tay xách rổ quảo. Tôi cầm cái chai đi lom khom theo sau thầm mong Má xúc được con cá bảy trầu vi xanh đỏ cho tui chơi thế cá lia thia ở nhà.
Từ xa , Má tôi thấy nước lay đọng, kiu tôi đứng lại, im hơi. Má nhanh nhẹn bước tới lia nhẹ cái nia, xúc lên nguyên trọn bầy cá con chưa kinh nghiệm ra đời. Chỉ một số con theo nước rớt lại , Má tôi mỉm cười hả hê chưa lâu thì chợt la lên một cái to : " Ui Da ! "
Nhìn xuống chổ vừa đau nhói Má thấy con cá lóc mẹ bằng bắp tay đang gương kỳ sửa soạn phóng vào cắn chân bà 1 lần nữa. Má tôi ngạc nhiên nhìn con cá lóc mẹ phùng mang. Bà sửng sốt vì mọi khi gặp bày cá ròng ròng, người ta chỉ mong xúc được bầy cá con, ko hy vọng gì bắt được cá lóc mẹ vì nó bơi nhanh lủi mất, vậy mà hôm nay cá lóc mẹ ko lủi trốn mất mà còn phóng cắn chân Má tôi rồi chuẩn bị cắn lần nữa.
Một giây do dự, Má tôi hạ nia trút bày cá con xuống nước. Má lấy tay khuấy nước đuổi con cá mẹ đi rồi bình thản bước lên bờ ruộng.
Tôi lo sợ:
- Sao vậy Má? có gì vậy Má ?
- Hổng có gì đâu con, con cá lóc Mẹ...
-Nó cắn má hả? Đau hông mà Má sợ nó? Sao má thả bầy cá ròng ròng đi vậy?
- Ờ , ờ...nó cắn Má đau, nhưng thôi, về đi con.
Hôm đó, nhà tôi ăn cơm với ốc bu xào xả. Lúc ăn, tôi mới hỏi chuyện hồi nảy. Má tôi nói: Từ nay Má con mình đừng bắt cá ròng ròng nữa ha con. Tội nghiệp con cá mẹ thương con cố sức bảo vệ dầu nó yếu. Nếu gặp anh trai trẻ nào xách cái nôm thì chắc nó bị bắt chung với bầy con ...
- Má thấy tình mẩu tử của nó to lớn quá. Cũng như con người, nó biết thương yêu đùm bọc, bảo vệ cho bầy con , tại sao mình lại bắt con của nó, nó sẽ đau khổ lắm.

Từ đó ai đi xúc cá ròng ròng thỉ mặc họ, Má tôi không bao h ! Tình thương con của bà mẹ hiền chuyển đến tình thương loài vật, loài cá. Lòng Má tôi bao la như vậy, sau này khi lớn lên đọc thuộc những bài công Cha nghĩa Mẹ và những bài hát : " Lòng mẹ bao la như biển Thái bình dạt dào " ... Tôi cũng cảm xúc nhưng chỉ phần nào thôi. Vì từ nhỏ tôi đã thấy lòng má tôi bao la biết dường nào !

Tôi không so sánh lòng Mẹ như biển Thái Bình Dương mênh mông, chỉ so sánh Má Tôi với con sông chảy ngang qua nhà. Dòng sông hiền hoà mang nhiều phù sa bồi đắp ruộng đồng nuôi sống dân quê chất phát, nuôi sống ruộng đồng tốt tươi từng thế hệ này đến thế hệ khác. Dòng sông làm nghĩa cử không cần ai biết ơn cũng như lòng các bà mẹ chắt chiu nuôi con tần tảo từng ngày nhưng không bao h mong khi con lớn khôn trà ơn lại mình.
Mà thật vậy Má tôi mất khi tôi lên mười để giờ đây khôn lớn tôi đau buồn vì đâu còn Mẹ để mà báo hiếu đền ơn !
Calgary, mùa Vu Lan Báo Hiếu 1997
CÔ KIM NGÂN

NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT,
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT,
NAM MÔ DƯỢC SƯ PHẬT,
NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT,
NAM MÔ VĂN THÙ SƯ LỢI BỒ TÁT,
NAM MÔ DI LẶC BỒ TÁT,
NAM MÔ ĐẠI THẾ CHÍ BỒ TÁT,
NAM MÔ MỤC KIỀN LIÊN BỒ TÁT,
NAM MÔ ĐẠI BI HỘI THƯỢNG PHẬT BỒ TÁT MA HA TÁT , TÁT ĐẠI CHỨNG MINH
CON ĐÁNH BÀI VIẾT NÀY TRƯỚC CÚNG DƯỜNG TAM BẢO, SAU CHIA SẺ VỚI NGƯỜI THÂN, BẠN BÈ. CHÚC MỌI NGƯỜI AN LẠC TRONG TỪNG HƠI THỞ, UNG DUNG TRONG TỪNG BƯỚC ĐI, HẠNH PHÚC TRONG TỪNG CÂU NÓI.
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT, NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT, NAM MÔ DƯỢC SƯ PHẬT, NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI TẦM THINH CỨU KHỔ CỨU NẠN QUẢNG ĐẠI LINH CẢM BẠCH Y QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT MA HA TÁT, TÁT ĐẠI CHỨNG MINH !
KOHA-PHÁP DANH THIỆN QUANG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét