Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Con của Ba !


Thành phố bắt đầu những cơn mưa đầu mùa, khi ngày khi đêm lúc nắng lúc mưa bất chợt như đời người lúc buồn lúc vui. Mưa về gợi nhớ cho tôi bao ký ức, nhìn những hạt mưa rơi lắng lòng lại hoài niệm một thuở nào không quên. Đã qua một mùa mưa rồi mà cứ ngỡ bóng con phảng phất, tiếng nói như văng vẳng đâu đây…



Ngày con sanh ra, một hạnh phúc vỡ oà , con đã mang đến cho ba bao điều mới lạ. Sáng ê a thức dậy là ba đến bên con nắn bóp co duỗi massage khắp cơ thể con như tập thể dục, có đêm con quấy khóc ba phải bồng bế suốt cả đêm, mệt mỏi lã người nhưng trong lòng ba lúc nào cũng rộn lên niềm vui. Ánh mắt ngây thơ. nụ cười hồn nhiên, ngày 2 buổi đưa con đến trường, tuổi thơ quấn quýt bên ba nổi ngạt ngào. Con bước qua bậc tiểu học với 5 năm liền đạt HS GIỎI, ba thầm hãnh diện tự hào ba là ba của con…



Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ dần theo ba năm tháng nhưng cuộc đời nào êm đềm như ta nghỉ. Một sáng trời trong xanh ngắt, ba nghe như tiếng sét đánh ngang tai khi Bác sỹ báo cho ba biết :” Em bị khối u ác tính xương chậu trái”. Bước ra khỏi phòng BS, ba gục đầu bật khóc bên hành lang bệnh viện.



Căn bệnh ung thư xương đã cướp đi tuổi thơ của con bằng tiếng rên đau hằng giờ ngày đêm : “Ba ơi ! cho con chết đi, con đau quá, con chịu không nổi. Con còn nhỏ tội con quá mà. Cứu con , cứu con ba ơi!”. Lời con trẻ xé nát lòng ba, đứt từng đoạn ruột con ơi !.



Hôm con đã về núi_ngôi chùa nhỏ ở triền núi Vũng Tàu. Ba trở về nhà với căn phòng trống vắng lạnh lung, đầy ắp hình bóng kỷ niệm con lùa về. Chổ nằm đó vẫn còn hơi ấm ba vẫn để yên với gối mền, bàn chãi ly nước đánh răng buổi sáng, một chổ ngồi chén cơm đôi đủa ba gắp thức ăn cho con. Một góc nhỏ cho con yên vị trên cao để ba mua báo Đất Mũi, Khăn Quàng Đỏ, trái con thích và những kỷ niệm của anh chị CT : ƯỚC MƠ CỦA THUÝ, Modern Wind tặng.



Một tối, ba gom góp gói ghém, chắt chiu,từng đồ dùng vật dụng của con vào một nơi. Tất cả là kỷ niệm là kỷ vật. Chồng tập học dở dang năm lớp 7 cùng những con hạc giấy, các bức thư của các bạn trường Bình Tây Q6 nằm đây. Giở từng trang tập tiếc cho tuổi học trò đã mất. Bất chợt, bài kiểm tra môn văn học kỳ 1 hiện ra trước mắt ba . Như dòng tâm sự, lời thì thầm con trẻ , ba lần hồi từng dòng chữ nét bút mềm mại như chảy dài chảy mãi vào tận lòng ba :



Bài Kiểm tra : Môn Văn - Thời gian : 90" .

Điểm : 7 ,0

Lời phê của Thầy,Cô giáo : _ Bài làm sạch đẹp. _ Có thể cảm nghĩ thêm một số ý khác.

Bài viết số 3

Đề : Cảm nghỉ về một người thân (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em ).

Bài làm.



“ Bố là tàu lửa, bố là xe hơi, bố là con ngựa em cởi em chơi …”.Tạo hoá đã ban cho mỗi con người chúng ta một người cha, người mẹ .Từ khi sinh ra tơi giờ, không ai là không được nghe tiếng ầu ơ của mẹ, tiếng ru của bà.Nhưng riêng tôi, tôi lại nghe được tiếng nói khẽ của ba nói bên tai tôi :” con ơi con ngủ ngon đi nhé, ba thương con nhiều lắm !”.Người tôi yêu quý và kính trọng nhất không ai ngoài ba của tôi .

Ba tôi năm nay cũng đã gần năm mươi tuổi rồi.Thân hình ba tôi cao to. BA có thể nói BA là một danh từ mà ai cũng ít nhất một lần gọi tiếng ba. Còn tôi, tôi đã nhận được tình yêu thương của ba trong suốt thời gian qua. Hồi nhỏ, những bước tập đi tập nói đều là do ba tôi dạy. Ba mua những con thú nhồi bông, những đồ chơi búp bê, xe lửa… ba còn làm nhà chòi cho tôi chui vào chơi. Tuổi thơ tôi trãi qua những tháng ngày thật đẹp. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại chuyện mà tôi bị bệnh phải nằm viện. Lần đó căn bệnh quái ác đã hành hạ tôi và làm liên luỵ đến sức khoẻ của ba tôi . Đó là căn bệnh “ung thư xương”. Lúc đó tôi đang học lớp năm, khi đi học về tôi bị sốt và nhức chân. Ba chở tôi vào bệnh viện Ung Bướu ,giữa đường nhức quá tôi nói :” Ba ơi, con nhức quá ,chắc con chịu không nổi”. Ba tôi bật khóc an ủi tôi và chạy thật nhanh vào bệnh viện. Gởi xe xong ,ba cõng tôi từ phòng này sang phòng nọ làm các xét nghiệm, chụp hình…tối về phòng tôi không nói lời nào cả và cũng không ăn cơm. Ba săn sóc tôi từng miếng ăn, giấc ngũ .Rồi tôi thiếp đi vào trong giấc ngủ. Ba vẫn ngồi đó đắp khăn lên trán cho tôi. Đến khuya cơn đau nhức chân lại hành hạ tôi lần nữa. Ba phải thức dậy xoa bóp chân cho tôi đỡ nhức. Nhìn dáng ba gục lên gục xuống vì buồn ngủ nhưng vẩn cố gắng làm cho tôi đỡ nhức, tôi thấy thương ba vô hạn.



Và rồi bệnh một ngày trở nặng ,nằm viện lâu hơn. Nhìn ba chạy đôn chạy đáo lo cho tôi, tôi lại càng thương ba hơn. Những cơn đau hành hạ tôi nhức đầu vào ban đêm.Và ba cứ phải chăm sóc tôi. Nhìn đôi mắt ba thâm quần vì thiếu ngũ tôi thấy thật cắn rứt lương tâm. Giờ đây tôi đã xuất viện về nhà. Ba tẩm bổ rất nhiều thứ ngon, toàn là thứ tôi thích.. Sáng nào đi học cũng vậy, ba xin chú bảo vệ chở tôi vào tận tới cầu thang mới bỏ tôi xuống xe vì sợ tôi đi nhiều đau chân.



Tình cảm của tôi đối với ba sẽ không bao giờ phai nhạt. Dù tình thương đó là vô hình. Dù mai sau có “đi về đâu “ thì tôi vẩn nhớ về ba.Tình cảm của tôi đối với ba là vô bờ bến.Tôi sẽ mãi là đứa con ngoan của ba tôi. Ba trong lòng tôi sẽ vẩn mãi là một người ba toả sáng.

-----oOo-----




Giờ con không còn nữa, ba thầm ước đêm ngủ được một giấc mơ ba dẫn con đi rong chơi khắp nơi. Tung tăng nô đùa tận hưởng cả bầu trời yêu thương dịu ngọt, một tổ ấm có chim non ríu rít trên cành, có tiếng trẻ gọi nhau í ới, có dáng con thơ sà vào lòng ba khẽ gọi: "Ba ơi!". Vậy đó! Con lại nỡ bỏ ba ra đi, hạnh phúc ba con mình như thoáng qua thôi sao! Duyên trần con dành cho ba chỉ ngần ấy năm thôi sao?!

Con ơi! Đã hai tuần rồi, con hẻm nhỏ từ ngày con đi, đêm nào cũng mưa rỉ rả, khuya nào ba cũng chợt thức giấc nửa đêm, mở cửa ra ngồi trước cửa nhà nhìn về đầu hẻm như mong mỏi, như chờ đợi con đi chơi xa chưa về. Rồi ba bật khóc trong đêm mưa vắng lặng.

Như ơi! Thỉnh thoảng đêm đêm con nhớ về thăm ba nha con. Ba vẫn mong, vẫn chờ, vẫn đợi con. Hãy về đây bên ba, để ba ôm con ngủ trong những đêm giá lạnh, để nhìn con ngủ một giấc ngủ thần tiên.

Để ba ru con ngủ: "Ầu ơ ! con ngủ, ngủ đi con… à ơi ! Con ngủ…" !

Có ai đó bảo rằng những đứa con tật nguyền bệnh đau là nghiệp báo của Cha Mẹ , lời nói đó sao mà bất nhân quá, cay độc quá ! Dù là nghiệp báo thì cũng không bao h có hai từ đó trong đầu của Mẹ Cha, con cái do mình đứt ruột đẻ ra dù có sao đi chăng nữa cũng là món quà vô giá của Trời Phật ban cho. Xin đừng bao h nhẫn tâm mà đem hận thù, oán hờn vào tình cảm thiên liêng của Cha Mẹ với con cái. Một đấng Cha Mẹ bình thường sẽ không bao h để mặc con mình gào thét vật vã dưới sàn nhà khi nó bị  Bảo mẫu tước món đồ chơi nó thích đã giữ hoài nhường cho bạn khác như tôi  1 lần chứng kiến ở trại trẻ mồ côi . Và một  Đấng Cha Mẹ  bình thường sẽ không bao h bỏ rơi con cái, sẽ gắng hết  hơi sức kiệt cùng của mình để che chở cho con như câu chuyện trong bài viết cảm động trên !

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Mùi vị nào là của Tình Yêu ?

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:

- Đố bạn Tình yêu là gì...

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:

- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.

Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:


- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao...

Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.

Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:


- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.

- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.


Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:

- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.

Anh ta lại uống ly champagne.

- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.

- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ!

Tình yêu là cốc nước trắng.

Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to.

Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.

Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...

2 Chiếc nhẫn và 3 Cánh tay ...

Anh yêu chị, một mối tình dễ thương và kết thúc có hậu.

Cuộc sống gia đình của anh chị dần trôi theo thường nhật, vậy mà khi người ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt đầu rẽ sang một hướng khác.

Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh tranh thủ về sớm với chị. Anh mua bó hoa, vèo vèo băng qua con đường từ cơ quan về nhà.

Rầm! Trời tối sầm, anh không còn thấy gì nữa, chỉ biết mình đã va vào một vật gì đó có hình thù giống con khủng long.

Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi mở mẳt ra, xung quanh đều trắng, bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng, giường trắng, gian phòng màu trắng và toàn thân anh cũng trắng toát những dải băng!

Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt hoảng "tay mình đâu rồi nhỉ", anh muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà…

Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà anh thấy khi lành vết thương về nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình. Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị, chờ che chị, một cánh tay có thể ôm chị trọn vẹn vào lòng không? Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra sao? Một mình chị có khó khăn không khi còn phải lo thêm một cánh tay của anh nữa .

Đen! Là màu cô độc của chính anh trong tâm hồn mình. Anh u buồn, tuyệt vọng và tự trói mình trong chính căn nhà đầy hạnh phúc của anh. Anh thấy căn nhà màu hồng này chỉ có mình anh mang màu đen ảm đạm vô duyên hết sức.

Chị vẫn sớm hôm tất bật với công viếc và lo lắng cho anh, anh muốn đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực và không muốn sử dụng cánh tay còn lại, anh hèn nhát quá rồi!

Ngày sinh nhật chị năm nay, anh biết mà cố tình không biết, anh làm vẻ lạnh lùng, anh không thể ôm hoa tặng chị, anh không muốn mình ôm hoa bằng một cánh tay.

Tối đó, chị mỏi mệt, chị chẳng có thời gian nhớ rằng hôm nay sinh nhật mình. Rồi chị chợt đưa tay xoa cái mặt dây chuyền trứơc cổ, chị mỉm cười, lần đầu tiên sau khi anh trở về từ bệnh viện, chị chưa cho anh biết một bí mật, giờ chị muốn anh biết.

Chị đến cạnh anh, và hỏi anh: “Anh còn nhớ chiếc nhẫn cưới của anh ở đâu không?"

Anh giật mình, ừ nhỉ, khi ta không còn đôi tay nữa thì cảm giác đeo nhẫn anh cũng chẳng có, anh quên mất chiếc nhẫn rồi!

Anh loay hoay suy nghĩ, chắc khi mình phẫu thuật bác sĩ đã đem đi rồi, anh thấy muốn khóc, rồi anh khóc to, anh nói "Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đeo được chiếc nhẫn ấy, anh không thể đeo lại được!"

Chị nhẹ nhàng đến bên anh, chị chìa cái mặt dây chuyền trước cổ chị cho anh xem, đó là 2 chiếc nhẫn cưới được lồng vào dây chuyền; chị khẽ nói, "Khi anh không còn đôi tay nữa, cuộc sống vẫn cứ trôi không ngừng, vẫn cay đắng, ngọt ngào. Chiếc nhẫn ấy em cũng không đeo nữa, em lồng chúng vào nhau, và đeo lên cổ, đeo lên gần phía trái tim em! Em yêu anh! Và vẫn yêu anh! Hai chiếc nhẫn này em sẽ đeo như thế đến suốt đời, để nhắc em nhớ rằng, chúng ta vẫn còn có nhau, ta vẫn còn yêu nhau, và như thế, em sẽ đeo luôn phần của anh, em sẽ cố gắng sống cùng anh để nâng đỡ 2 chiếc nhẫn bên cạnh trái tim em."

Anh không nói, không khóc, anh đang yêu, anh vẫn đang được yêu. Chị là người phụ nữ anh chọn. Anh nhớ lại con bé hàng xóm, con bé hay nói chuyện với anh mỗi buổi chiều trước khi gặp tai nạn, con bé đọc đâu đó rồi kể anh nghe rằng "...khi người yêu con bị cụt chân, con hãy là chiếc nạng vững chắc cho đời họ..." ...Uhm thì anh cụt tay , chị không phải là cánh tay đỡ anh, chị chỉ cần anh dùng trái tim anh đỡ 2 chiếc nhẫn cùng chị suốt cụôc đời này .

Đôi khi cuộc sống tưởng hoàn hảo thì nó lại khập khiễn, nhưng vì điều đó ta mới biết họ có ý nghĩa quan trọng trong trái tim ta đến mức nào. Những điều hay không nhất thiết chỉ có trên sách vở, giữa cuộc đời thực hãy còn nhiều những câu chuyện tình yêu thầm lặng, không tên nhưng nhiều ý nghĩa!

Thay lời muốn nói !

Cuộc sống luôn dạy ta phải trân trọng những gì đang nắm giữ...vậy mà biết bao lần ta phải buộc miệng thốt lên từ " Giá như..."
 

Vẫn là ánh mắt đó thôi, vẫn là nụ cười đó thôi nhưng chúng ta lạc nhau mất rồi...




Ta đã sai từ đâu... mà giờ đây phải lặng lẽ đi qua nhau thế này ?






Sợ nhất là phải cảm nhận những điều thân thuộc bỗng chốc biến thành xa lạ...





Dường như ...
Hạnh phúc ở đời thì có cánh, nên thổi nhẹ 1 cái là nó bay đi mất
Còn nỗi buồn, tiếc thay nó lại không có chân nên cứ ở lì một chỗ ...






Thế rồi ta xa nhau, một điều tưởng chừng sẽ đơn giản thôi vì ta còn hẹn ngày gặp lại…Nhưng ,cả hai đã sai !! Cái ngã tư rẽ đôi ngày xưa ấy, lại không có một điểm nào đó cho ta gặp lại. Rẽ đường, rẽ phố.. rẽ cả tình mình, người ơi..!!





Với một người thì khi nào là đau nhất...?

Có phải là khi vụt mất tình yêu, hay là khi hạnh phúc có thật nhiều rồi chợt nhận ra tòan là đều giả dối.




Niềm tin vỡ rồi...
Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay...






Dường như...
Phải có cái gì đó mất đi ta mới nhận ra những ngày bình thường là hạnh phúc.
Hạnh phúc đâu chỉ có nụ cười...hạnh phúc đôi khi còn là giọt nước mắt trên đôi bờ vai tin cậy.


Chỉ đơn giản là chợt thấy một nnụ cười vậy mà lòng cũng ấm áp đến lạ...
 
Tình yêu thầm lặng luôn có ý nghĩa và nét đẹp riêng của nó...
Người luôn nắm tay bạn mỗi ngày chưa chắc sẽ yêu bạn nhiều hơn những người chỉ cần thấy bạn mỉm cười đã hạnh phúc.



Cám ơn ai đó vì đã giấu ta vào nỗi nhớ của người...



Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi




Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

2016

1/ Tổng BÍ  Thư :  Trương Tấn Sang

2/ Chủ Tịch Nước : Phùng Quang Thanh

3/ Thủ Tướng CP :Lê Hồng Anh

4/ Thường Trực Ban Bí Thư : Lê Thanh Hải

5/ Chủ Tịch Quốc Hội : Nguyễn Bá Thanh

6/ Bộ Trưởng Quốc Phòng : Nguyễn Chí Vịnh

7/ Bộ Trưởng Bộ Công An : Trần Đại Quang

8/ Trưởng Ban Tổ Chức TW : Nguyễn Xuân Phúc

9/ Trưởng Ban Tuyên Giáo TW : Đinh Thế Huynh

10/ Chủ Nhiệm UB Kiểm Tra TW : Trương Hòa Bình

11/ Bí Thư TU TP HCM : Nguyễn Văn Giàu

12/ Bí Thư TU TP Hà Nội : Hoàng Trung Hải

13/ Phó Thủ Tướng Nội Chính - Tư Pháp : Nguyễn Thị Kim Ngân

14// Phó Thủ Tướng KT Ngân Sách Tài Chính : Vũ Văn Ninh

15/ Phó Thủ Tướng KT Ngành  : Đinh La Thăng

16/ Chủ Tịch TW MTTQVN : Phạm Quang Nghị

17/ Phó Chủ Tịch Nước : Nguyễn Thị Kim Tiến

18/ Phó Thủ Tướng VH XH KH : Cao Đức Phát