Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

Đề: Em hãy kể về một kỉ niệm sâu sắc của một tình cảm đặc biệt của Em

Điểm: 8
Lời phê giáo viên: câu chuyện rất cảm động, cảm xúc chân thành tuy nhiên lời văn chưa thật sự trau chuốt.

Có những kỉ niệm sẽ nhạt dần theo năm tháng nhưng những kỉ niệm đã hằng sâu trong tim thì không cách nào bỏ đi được. Với tôi, với bạn, chắc chắn ai cũng sẽ có những kỉ niệm như vậy. Riêng tôi, chỉ cần nghe đến cái tên “Hoàng Khánh” là vết thương trong tiềm thức lại tấy lên, đau nhói.

Tôi và Khánh là hai đứa con trai sinh cùng ngày  trong cùng bệnh viện, nhà chúng tôi lại là hàng xóm nên không có gì khó hiểu khi tôi và Khánh thân với nhau lắm. Chúng tôi cùng lớn lên với những kí ức trong veo. Ngay từ khi còn bé, Khánh đã cao lớn và khỏe mạnh hơn tôi rất nhiều nên vì thế Khánh hay bênh vực tôi lắm.

Tôi vẫn còn nhớ như in những năm cấp một, chúng tôi cùng nhau cố gắng để được trường chọn thi “hoa trạng nguyên” nhưng cuối cùng chỉ có một người được chọn và đó là Khánh. Tôi giận ghê lắm, với ý nghĩ non nớt và ngô nghê của một đứa trẻ, tôi cho rằng Khánh đã ăn gian. Tôi không thèm nói chuyện với Khánh gần một tháng, rồi ngày Khánh đi thi cũng đến và lần đó Khánh được giải Trạng Nguyên. Người đầu tiên Khánh báo tin là tôi, tôi vui quá nhảy cẫng lên và ôm chầm Khánh, tôi quên luôn mình đang giận.

Theo thời gian, tôi và Khánh cùng lớn lên. Chúng tôi cùng học ở một trường trung học nhưng khác lớp. Càng lớn, Khánh càng đẹp, một nét đẹp rất nam tính bụi bặm, nhưng đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hay nhìn về đâu đó vô định. Còn tôi, người ta nói rằng tôi đáng yêu, với đôi mắt lúc nào cũng ngân ngấn nước và đôi má phúng phính. Tính tôi trẻ con lắm, chính vì thế mà tôi giận Khánh không biết bao lần. Ví dụ nhé, tôi không biết đi xe đạp nên Khánh là người đưa rước tôi mỗi ngày, mỗi lần Khánh đến đón trễ tôi nhất quyết không lên xe, mỗi lần thế nhìn Khánh tựa hồ như buồn lắm.

Tôi nghịch lắm, đầu têu của những trò quậy phá trong lớp hầu hết đều là tôi. Một lần nọ, tôi rủ rê cả lớp cúp học và đi chơi, hôm sau, cả lớp tôi bị phạt. Thầy hỏi ai là người “cầm đầu”, Khánh bước lên và nhận tội thay tôi. Khánh nhìn tôi cười hiền, ấm áp quá, đôi mắt Khánh như nói với tôi rằng: “không sao đâu, đừng sợ”. Tôi mím môi, giương đôi mắt đỏ hoe hết nhìn thầy rồi nhìn Khánh, tôi sợ lắm. Thế rồi tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì Khánh chỉ bị phạt trực vệ sinh một tuần. Chiều đó, Khánh lại chở tôi về, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tôi khẽ: “Khánh cho Ngọc xin lỗi nha”. Khánh quay lại nhìn tôi rồi mĩm cười. Tim tôi hẫng đi một nhịp, không hiểu sao hình ảnh nhiều năm về trước lại hiền về, lúc Khánh báo tin vui cho tôi, mập mờ.

Nhưng tình cảm thân thiết của chúng tôi cũng có lúc bị lung lay, tất cả là do tôi. Tôi nhớ, đó là một buổi chiều, tôi nhờ Khánh chở đi sinh nhật bạn. Khánh nói mười lăm phút sau sẽ đền, thế nhưng hơn nửa tiếng sau tôi mới thấy Khánh. Tôi giận: “nếu Khánh không đến được thì nói, tôi tự biết nhờ người khác”. Khánh không nói gì cả, kéo tôi lên xe, tôi vùng vằn một lúc rồi cũng ngồi im. Từng guồng quay xe đạp cứ chầm chậm lăn, dường như Khánh đang mệt lắm thì phải nhưng rồi tôi cũng thờ ơ không quan tâm. Khánh xin lỗi, tôi ậm ừ cho qua chuyện. Từ hôm đó, giữa chúng tôi có một khoáng cách, không quá lớn nhưng đủ làm tôi và Khánh không thân thiết nữa.

Đã là những năm gần cuối năm lớp chín, thi học kì, thi chuyển cấp, bài vở trở thành gánh nặng cho học sinh. Giờ đây, tôi không đi chung với Khánh nữa, sáng mẹ sẽ đưa tôi đi và chiều tôi lại có bố đón về. Vậy đấy, chỉ vì quá bận rộn nên tôi cũng không biết Khánh đã bỏ học gần một tuần rồi. Thi học kì xong, tôi mới nghe lũ bạn nói Khánh bỏ thi. Bao thắc mắc ngờ vực ùa đến trong tôi. Tôi chạy thật nhanh sang nhà Khánh, được tin Khánh đang trị liệu ở bệnh viện, tôi lã người đi. Tôi nhờ mẹ Khánh chở tôi đi thăm Khánh. Tôi hoang mang thật sự, đứng trước phòng bệnh của Khánh nhưng tôi không dám bước vào. Khánh bị bệnh gì? Khánh có làm sao không?... Tôi đang tự nhát chính mình, lắc nhẹ đầu để xua đi những ý nghĩ không hay. Tôi thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Trước mắt tôi là một Hoàng Khánh xanh xao, sự mệt mỏi và đau đớn chiếm lấy cơ thể tràn đầy sức sống ngày nào. Tôi ngồi cạnh Khánh, khóc rất nhiều, Khánh xoa xoa đâu tôi, tôi nấc lên từng cơn. Hôm đó, tôi tâm sự với Khánh đến chiều, tôi nói nhiều lắm, còn Khánh nhìn tôi chăm chú và mĩm cười. Tim tôi lại đập nhanh hơn khi thấy nụ cười đó, tôi ra về nhưng lòng buồn rười rượi. Tối đó, tôi không ngủ được, mãi gần sáng tôi mới chợp mắt được đôi chút. Sáng đó, tôi dậy sớm, định sẽ nấu gì cho Khánh, nhưng mẹ tôi báo Khánh đã mất khuya hôm qua. Tôi quị xuống....

Sau đám tang của Khánh, tôi lơ ngơ như mất hồn, tôi suốt ngày co ro trước nhà Khánh, ai cũng nhìn tôi đầy ái ngại. Bố mẹ tôi đã định cho tôi nghỉ thi và sẽ cho tôi học trường tư, thế nhưng đến ngày thi không hiểu tôi lấy đâu ra nghị lực, tôi làm bài rất tốt và tôi đã đậu vào một trường chuyên danh tiếng. Một ngày mưa buồn, tôi lại co ro trước nhà Khánh, lạnh lắm, mẹ Khánh lôi tôi vào nhà và đưa cho tôi một hộp gỗ, bà nói: “Khánh gửi cháu trước lúc mất, nó dặn cô cháu phải vào cấp ba thì cô mới được đưa”. Những nếp nhăn trên khuôn mặt người mẹ tội nghiệp xô lại vào nhau ép cho từng giọt nước mắt lăn dài.

Tôi chạy về nhà, mặc kệ trời mưa, mặc kệ quần áo ướt, tôi chạy lên phòng khóa cửa lại. Tôi mở hộp, bên trong có rất nhiều ảnh, một cặp nhẫn và một lá thư rất dài. Trong thư, Khánh nói rất nhiều, nhắc tôi biết bao kỉ niệm. Tôi khóc, nước mắt lại làm nhòe thêm những dòng chữ vốn đã đẫm nước mắt của Khánh. Tôi xem từng tấm ảnh một, có tấm Khánh chụp lén khi tôi đang ngủ, có tấm chụp chung với đám bạn, có tấm khi tôi còn bé tí, và rất nhiều tấm chụp chung với Khánh. Tôi bàng hoàng khi nhận thấy một dòng chữ được nắn nót cẩn thận “Khánh yêu Ngọc”. Tôi gào lên: “tại sao, Khánh về đi, Khánh về với Ngọc đi, sao Khánh không cho Ngọc cơ hội nói lên tình cảm của mình, Khánh về đi…”. Giờ đây, tôi đã dần bình tâm, cặp nhẫn của Khánh, tôi đeo một chiếc, còn một chiếc tôi lồng vào dây đeo ở cổ, nó giúp tôi cảm thấy không cô đơn.

“Khánh à, Ngọc biết Khánh đang ở đâu đó trong thế giới vô hình, nhưng Khánh hãy luôn dõi theo và bảo vệ Ngọc nhé”

Mỗi kí ức là một bản nhạc, có hay có dở, có vui có buồn. Tuy bản nhạc trong tôi vô cùng buồn bã và nhiều nước mắt nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nó vì đó là bản nhạc mà tôi và Khánh cùng viết lên. Trên trời cao, lấp lánh nụ cười của Khánh.

…Gửi cô: có lẽ cô sẽ không chấp nhận được câu truyện của em, nhưng với em đó là tất cả, em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để giữ lại nó. Em mong cô hãy lắng nghe và hiểu, đồng tính cũng là người và họ cần được trân trọng, em cảm ơn cô rất nhiều.

3 nhận xét: